Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Cái nồi inox đen sì. Của một thân xác đặc.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Chậc, kể ra dài phết.
Cảm giác như không thể lành lại được. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Được nói chuyện, được trao đổi. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.