Nhiều điểm rất giống tôi. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Mọi người bảo bạn hiền lành. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Bị nghi ngờ cũng đáng. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.