Không ngủ cũng phải nằm. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Hôm nay chị bạn ra viện. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Ông anh cũng làm theo.
Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Chậc, kể ra dài phết. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Cơ bản là không muốn lắm. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Nhà văn nhắm mắt lại.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.