Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Có gì để thanh minh.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Chắc mẹ không đi được một mình.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Mọi người bảo bạn hiền lành. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.