Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được". Hãng chúng tôi cũng có thể lầm lộn được lắm. Các văn hào, thi hào viết được những cuốn sách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi.
Trái lại, ông vội vàng tỏ ra rằng ông trông cậy ở sự giúp đỡ của nhà buôn đó nhiều lắm. Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn. Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết:
Cả châu u giận dữ ồn ào, như bầy ong vẽ vỡ tổ. Vậy muốn cho người khác theo ý kiến mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ ba sau này: Lần lần, những câu đáp của người đó thành một chuỗi "có", ông dẫn người đó đến một kết luận mà nếu đưa ra ít phút trước, người đó đã cương quyết kích bác.
Khi đi về cùng với ông Grammond, tôi nói: "Anh biết câu đó của Shakespeare mà!". Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Tên cậu là Edward Bok.
Lần lần, những câu đáp của người đó thành một chuỗi "có", ông dẫn người đó đến một kết luận mà nếu đưa ra ít phút trước, người đó đã cương quyết kích bác. Ông sai một mật sứ đi hội nghị với các nhà cầm đầu châu u. Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được.
Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Ông Wesson nghe lời, ba ngày sau trở lại, vâng theo chỉ bảo của nhà chế tạo, về nhà vẽ theo ý ông ta. Điều thứ nhì, nó muốn giường nó sạch.
Trúng rồi đây! Cá cắn câu rồi. Mới rồi ông có nói - tôi biết chắc như vậy - rằng quân đội và chính phủ đều cần có một người độc tài cầm đầu. Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc.
Dillinger thỏa mãn nó bằng cách giết người, ăn cướp các ngân hàng. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng. Cách đây vài năm, ông Dyke thất vọng lắm vì ít khi ông nhận được hồi âm những bức thư ông gởi cho các thân chủ của ông: thầu khoán, thương gia, kiến trúc sư, để xin họ cho biết tình hình buôn bán.
- Coi nhà này tôi nhớ lại nơi tôi sinh trưởng. Crowley núp sau chiếc ghế đệm bông, bắn lại lính không ngừng. 4- Biết nghe người khác nói chuyện.
Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Amsel đã áp dụng nó một cách khéo léo. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó.