Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Hôm nay chị bạn ra viện. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Và chưa thấy phải thay đổi. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.