Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Thoát khỏi trước khi họ chết. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.