Ta đâu ham hố thắng thua. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Hoặc sẽ bắt mình quên. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Trẻ con hay người lớn. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.