Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Cười vui cho dễ sống. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Mà còn thua trắng về tài năng.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
Sau đây là một số dữ kiện. Nhưng đây là một trận bóng. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.