Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.
Hạn chế ra ngoài nữa. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Màu xanh của bể bơi. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.